Tác giả
Đang Cập Nhật
  • Fanfic Son Tung M Tp Nam Chinh Cu Luon Muon Giet Toi - La Lu

    [Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

    La Lu

    Thể loại: Hiện đại, giới giải trí, OE, xuyên không
    Nhân vật chính: Tô Điềm Điềm x Sơn Tùng M-TP
    Dịch giả: Nhóm Lãng Nhân Môn

    Bạn có biết rằng trên đời này có một cách theo đuổi thần tượng được gọi là xuyên nhanh vào MV của anh?

    Bạn nghĩ rằng thần tượng của tôi sẽ trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào sao?

    Tất cả những lần vào phó bản đều bị nam chính làm thế này thế kia (Cười nhạt một tiếng): Ha.

    Sơn Tùng - thần tượng viết dòng nhạc hắc ám nhưng lại có tấm lòng nhân từ (ngại ngùng xoa xoa đầu): Ngoan.

    #Ta thật sự nghi ngờ nam thần này bị tâm thần phân liệt#

    #Đầu óc hắn có bệnh à (hay hắn bị bệnh thần kinh à), viết ca khúc sầu thảm như vậy#

    #A... nam thần hắc hóa cũng thật hoàn hảo#

    Hãy cùng theo dõi bộ truyện Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi (Nam Chủ Tổng Muốn Giết Ta) nhé!

  • Nam Chinh Cu Luon Muon Giet Toi - La Lu

    Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

    La Lu

    Nam chính cứ luôn muốn giết tôi - Đang tiến hành - La Lu Giới thiệu truyện teen thần tượng đáng yêu này: Bữa tối với ánh nến khi nãy đã được dọn xuống, người hầu cũng đã lui xuống, cả biệt thự to thế này chỉ còn lại Sơn Tùng và Tô Điềm Điềm. Tô Điềm Điềm đi về phía phòng ngủ thì thấy Sơn Tùng đang ngồi trên sô pha hút thuốc. Đôi chân dài của anh gác lên chiếc sô pha bằng da thật, áo sơ mi đã bung hai chiếc cúc trên, cravat bị tháo ra vất ở một bên, tư thế lười nhác nhưng vẫn không kém phần ưu nhã. Dường như anh đang nghĩ gì đó nên nhíu mày thật chặt. Anh đốt thuốc nhưng chỉ kẹp trên tay chứ không hề hút, tàn thuốc rơi vãi trên người, nhưng anh lại không hề phát hiện. Mãi cho đến khi cửa phòng ngủ mở ra thì anh mới giật mình tỉnh người lại. Nhìn bộ quần áo Tô Điềm Điềm đang mặc trên người, rõ ràng trên mặt anh có vẻ khá ngạc nhiên. - Em... Lúc này Tô Điềm Điềm đã tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, rõ ràng là đã tắm rửa xong. Cô mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh, rộng thùng thình khoan thai đi xuống, tựa như một vị phu nhân tuyệt trần. Màu trắng ấy cứ như sắc màu thuần khiết nhất trên đời này, khiến kẻ vốn đã quen với u ám nhơ bẩn như anh nhất thời luống cuống không biết làm sao.

1