Tác giả
Đang Cập Nhật
  • Dai Hiep Dung So - Mong Tam Sinh

    Đại Hiệp, Đừng Sợ!

    Mộng Tam Sinh

    Convert: Huyết Lệ Tuyệt Tâm
    Edit: Gia Lăng Tần (chương 1 đến chương 47), sắc nữ

    Mộng tam sinh giang hồ rất nhẹ mau
    Tràn ngập yêu say đắm cùng sự phản bội
    Nhưng cũng tràn ngập âm mưu cùng sát khí…

    Trong mắt nàng, cuộc sống giang hồ rất thú vị, có ân oán, có đại hiệp triển võ, có món ăn tứ phương.

    Trong mắt hắn, giang hồ chỉ gói gọn trong hai chữ báo thù. Thế nhưng từ khi tiểu cô nương áo đỏ kia xuất hiện, cuộc đời của hắn liền thay đổi.

    Nội dung giới thiệu vắn tắt 1
    —— Đại hiệp, làm áp trại tướng công của ta đi thôi.
    —— Ngươi quá nhỏ, chờ tới khi ngươi mười sáu tuổi hãy tới tìm ta đi.
    —— Vậy huynh tên gì nha?
    —— Mộ Dung Vân Thiên.


    Nội dung giới thiệu vắn tắt 2
    Cướp một vị đại hiệp về làm áp trại tướng công là mục tiêu Bảo Bảo suốt đời theo đuổi, cuộc sống giang hồ chính là cuộc sống mà nàng luôn luôn hướng tới. 

    Vì ước định khi còn nhỏ, Thịnh Bảo Hoa mới lưu lạc giang hồ tìm kiếm đại hiệp Mộ Dung Vân Thiên. Bảo Bảo mang dáng vẻ đơn thuần khờ khạo, nhưng thật ra lại là một tiểu hồ ly phúc hắc, cuộc sống lưu lạc giang hồ quả thật cũng rất có tư vị.

    Giang hồ hiểm ác cũng không phải chỉ là lời đồn mà thôi, Bảo Bảo kỳ thật chỉ thầm nghĩ kéo đại hiệp quay về Phi Thiên trại thành thân, nhưng lại bị quấn vào một hồi gió tanh mưa máu, không những chỉ đánh mất đại hiệp, thiếu chút nữa đến cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được.

    Là cô gái ngây thơ? Hay là tiểu hồ ly quỷ kế đa đoan? Là đại hiệp lạnh lùng chính nghĩa, hay là kẻ âm hiểm phúc hắc phía sau màn độc thủ?

  • Vien Vien Khuc - Mong Tam Sinh

    Viên Viên Khúc

    Mộng Tam Sinh

    Editor + Beta: Bạch Ngọc Tuyết
    Thể Loại: Cổ Trang, Thanh triều, Thanh mai trúc mã.
    Nhân Vật Chính: Trần Viên Viên, Ngô Tam Quế

    Sáng sớm đầu hạ, bên trong ánh sáng mỏng manh, có một tiểu cô nương ngồi xổm dưới tàng cây, cúi đầu khóc.

    “A Nguyên, A Nguyên!” Rất xa, một giọng nói thanh thuý, mang theo một chút nhảy nhót vang lên. Đó là một tiểu nam hài, mặt mày trong trẻo, khoảng chừng bảy, tám tuổi cưỡi ngựa tre, một tay vung cành liễu, sôi nổi một đường chạy tới. Tiểu cô nương xoa xoa ánh mắt, ngẩng đầu, trong phút chốc, giống như ngay cả ánh nắng đầu hạ kia đều mất đi sắc thái, chỉ có khuôn mặt hoa đào vương vấn nước mắt của tiểu cô nương kia. “A Nguyên, vì sao muội khóc?” Tiểu nam hài cũng ngồi xổm xuống, ánh mắt trong vắt nhìn tiểu cô nương kia tràn đầy khó hiểu…

    “Phụ thân không cần ta… Phụ thân nói, A Nguyên là hoạ thuỷ…” Tiểu cô nương vẻ mặt uỷ khuất khóc thút thít, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi xuống dưới. “Đừng khóc, đừng khóc nha!” Tiểu nam hài hoảng hốt, bận bịu vươn lên bàn tay nho nhỏ vội vàng loạn thất bát tao lau đi những giọt lệ kia.

1