Tác giả
Đang Cập Nhật
  • Phuong Tan Phi Cam Tu Thien Ha - So Thanh

    Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

    Sở Thanh

    Một chìa khóa vàng, một nốt ruồi hoa mai, rốt cuộc hồng nhan là ai?      

    Vừa gặp chàng đã nhất kiến chung tình, nàng nguyện đời này chỉ gả mình chàng, nên rời phủ thị lang gả vào Trang vương phủ.

    Ngày đại hôn không có tiếng nhạc đưa dâu, không có thảm đỏ, chỉ là một cỗ kiệu nhỏ, và giá y đỏ thẫm trên người nàng. 

    Dưới khăn voan, tân nương tử dung nhan khuynh thành, cử chỉ dịu dàng.

    Một bát thuốc phá thai, bụng nàng đau như dao cắt, mũi kiếm chém xuống, cánh tay đứt lìa máu nhuộm đỏ y phục.

    Tỉnh lại sau giấc mộng trần gian, chỉ còn nàng cùng những giọt nước mắt tràn mi.

    Thay ra xiêm y nữ tử, từ nay nàng là một trang nam tử. Sau năm năm học nghệ nàng xuất sư.

    Từ đó trên giang hồ tương truyền, công tử tàn phế một cánh tay, trên tay còn lại cầm ngọc tiêu, bên hông treo một thanh nhuyễn kiếm, trong thiên hạ không có đối thủ.

    Dung nhan hơn người, y thuật tuyệt thế, che đi cánh tay tàn phế, làm điên đảo tâm nữ nhi, lại khiến cho nam tử tò mò.

    Ai cầu y xem bệnh, tiền y không cần, chỉ cần làm một việc chính là chém nữ nhi của Thượng Quan Tướng Quân cũng là Trang Vương phi Thượng Quan Vũ Diệp một nhát đao, không cần chết chỉ cần bị thương là đủ.

    Trong nhất thời, hai bên thiện ác , hai phái chính tà , vì cầu y chữa bệnh mà mạo hiểm đột nhập Trang vương phủ.

    Thượng Quan tướng quân nôn nóng, Trang Vương gia nổi giận, cùng nhau phân tranh trên giang hồ.

    Không ai biết công tử cụt tay đó là người phương nào. Cũng không biết công tử ở đâu.

    Tới không ai hay, đi không ai biết, ngao du thiên hạ, không màng yêu hận tình thù.

    Trong một lần cứu Hoàng Đế, thân phận nữ nhi của nàng bị bại lộ.

    Nốt ruồi hoa mai ở cổ tay, thân thế của nàng bại lộ, khi sự thật được tra rõ thì ông trời đang đùa giỡn nàng sao?

    Cười đau xót, chẳng nhẽ không có chốn nào cho nàng dung thân sao? Yêu không được, hận cũng không xong?

    Sau tổn thương sâu nặng, tình cũ có thể tiếp tục được à? 

    Người đó quan tâm nàng vô cùng, cũng là nam nhân yêu nàng sâu sắc, nhưng chẳng nhẽ chỉ có thể là người dưng sao?

    Khi mọi việc kết thúc, ai là người sẽ cùng nàng sống đến khi bách niên giai lão, ai sẽ là người yêu nàng đến chết không chia lìa.

  • Mi Hau Hi Lanh Hoang Qua Phi Doi Ga Ninh Hau Dua Lanh Hoan - So Thanh

    Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

    Sở Thanh

    Giới thiệu Truyện:rn

    rn- Nàng, ngày đầu tiên xuyên qua, liền bị phụ thân áp giải lên kiệu hoa. Đi tới nửa đường, một tin dữ truyền đến! “Cái gì? Tên vương gia ốm yếu kia không chờ ta bái đường xung hỉ liền chết?”rn

    rn- Ha ha ha! Lăng Tuyết Mạn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, bàn tay vung lên, “Hồi phủ!” Chú rể thành người chết, vậy không cần xuất giá đi? Ai ngờ... “Tứ Vương Gia trước khi mất để lại di ngôn: hôn lễ tiếp tục, Tứ vương phi cùng linh vị bái đường! Vì Tứ Vương Gia thủ tiết cả đời cho đến chết!” Tứ Vương Gia! Ngươi thật là một vương gia đáng chết!rn

  • Tuyet Sac Thai Giam Yeu Hau Dua Lanh Hoang - So Thanh

    Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

    Sở Thanh

    Thể loại: Xuyên không, cung đấu, HE
    Số chương: 400 mấy. . .
    Converter: ngocquynh520
    Editor: Họa Đến Vô Tình (Tình Tình)

    Lời tựa: “Ở trên đời này, có một người như vậy hay không, chịu vì ta sinh, vì ta tử, vì ta dốc hết thiên hạ!” —— Sở Thanh.

    Nàng xuyên qua, vừa mở mắt tỉnh lại thì phát hiện một vấn đề cực kì nghiêm trọng!

    Mặc trang phục nô tài, trước ngực quấn dây vải, kháo! Linh hồn nàng thế nhưng lại xuyên trúng vào một người nữ phẫn nam trang, lại còn giả thành một thái giám tuyệt sắc.

    ‘NND! Ông trời, ông cũng quá vô lương đi!”

    “Ầm! Ầm! Ầm!”

    Ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, kết quả là, Đoàn Cẩm Sơ bị một tiếng sấm bổ nằm!

    **

    “Tiểu Sơ tử, Bổn cung bị đau thắt lưng, lại đây đỡ Bổn cung một chút!” Quý phi phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ, tiếng nói mềm mại.

    Đoàn Cẩm Sơ nhất thời liền nổi da gà, run rẩy hơi hơi đưa qua móng vuốt nhỏ của nàng ——

    “Tiểu Sơ tử, Bổn cung thích nhất là trà ngươi pha, thấm vào lưỡi, vào cổ họng đều cảm nhận được mùi hương.” Mai quý nhân lộ nửa tay trắng, bàn tay mềm chống cằm, mắt đẹp phóng điện.

    Đoàn Cẩm Sơ cười vô tội, nếu thơm mát, lần tới cô nãi nãi ta đây sẽ phun vào trong trà một bãi nước miếng!

    Thở dài thật sâu! Lão hoàng đế đã sáu mươi tuổi, đáng thương thay cho muôn hoa đua thắm khoe hồng trong hậu cung, nàng một tuyệt sắc thái giám nay phải thay đổi thành một nam áp!

    Nhưng là, mẹ nó! Cô nãi nãi chính là xử nữ, dùng được liền ngày ngày kêu gọi sao?

    **

    Chịu đựng những hèo lần lượt hạ xuống, Đoàn Cẩm Sơ khóc vang trời đất, “Hoàng thượng a, nô tài không có sờ tay Lan phi a, là Lan phi sờ nô tài!”

    Cái mông nở hoa, tìm ai bôi thuốc giúp đây?

    Tìm nam nhân, nàng là nữ nhân; tìm nữ nhân, nàng là thái giám giả nam nhân!

    Trong thời gian khóc không ra nước mắt, ngang hông chợt lạnh, nữ nhân nào đó lập tức phát điên, “Là người nào không biết xấu hổ, dám cởi quần bổn đại gia!”

    “Còn dám tự xưng đại gia, Bổn vương lột da của ngươi!” Sở Vân Hách chậm rãi nhếch môi, con ngươi đen như mực, ánh mắt lãnh tình tà mị.

    Nữ nhân nào đó liếc thấy bàn tay to của người nọ cầm dược cao, lập tức ngậm miệng, đầu nghiêng sang một bên, giả chết thôi!

    **

    “Này này, Bát Vương gia, nam nhân cùng thái giám đoạn tụ, sẽ bị người nhạo báng đấy! Bản nô tài không cần làm nam sủng a!” Nữ nhân nào đó sống chết nắm chặt cái áo yếm nhỏ trên người, quắt cái miệng nhỏ nhắn.

    “Đoàn Cẩm Sơ, thời điểm ngươi quyến rũ Bổn vương, tại sao không nói mình là thái giám? Theo Bổn vương nhìn, người không phải là thái giám, mà ngươi chính là yêu tinh!”

    Bàn tay to của Sở Vân Hách nhấc lên, xách nữ nhân nào đó lên, tia sáng u ám trong mắt chợt hiện, “Qua tối nay, Tiểu Sơ tử chết không toàn thây, mà ngươi là, nữ nhân của Bổn vương!”

    **

    “Đoàn Cẩm Sơ, sau khi trẫm có được vị trí này, thiên hạ của trẫm, thể xác và tinh thần của trẫm, đều thuộc về ngươi, ngươi lại dám bỏ trẫm?” Trong đêm tối, nam nhân cắn răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú xám ngắt, “Được, chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa cung một bước, trẫm lập tức lấy ba nghìn người đẹp, bỏ thêm vào hậu cung, khiến cho bọn họ chia sẻ nam nhân của nàng!”

    “Cạc cạc, Bổn cung nhắc nhở hoàng thượng một câu, cẩn thận ngươi túng dục quá nhiều, tráng niên mất sớm a! Dù sao trong bụng Bổn cung có thai Thái tử, về sau sẽ có tiểu nam nhân làm chỗ dựa, lão nam nhân là ngươi không có cũng không sao cả, bái bai!”

    Vẻ mặt nữ nhân xuân phong đắc ý, lắc lắc cái eo thon thả, một cước còn chưa bước ra, liền cảm giác được một hồi gió lạnh đập vào mặt, ngã vào lồng ngực cứng như sắc của nam nhân, trên đỉnh dầu liền vang lên một tiếng nói âm trầm, “Dám nói trẫm là lão nam nhân? Trẫm quyết định lập tức tự thể nghiệm, để cho Hoàng hậu tìm một chút cảm giác.”

    **

    Nhất song phượng hoàng mâu, hồn câu thiên hạ nam!

    Nhất thân diệu khinh công, thuấn gian ảnh vô tung!

    Nhất đoạn kì thân thế, dẫn lai cạnh tương trục!

    Nhất khúc Phượng Cầu Hoàng, sinh tử lưỡng bất li!*


    (*Một đôi mắt Phượng Hoàng, nam nhân câu hồn thiên hạ!

    Một thân khinh công tuyệt diệu, nháy mắt bóng dáng hư không!

    Một thân thế đặc sắc, khiến bao người tranh đuổi!

    Một khúc Phượng Cầu Hoàng, hai sinh tử không rời!
    )

  • Qua Phi Doi Ga Ninh Hau Dua Lanh Hoang - So Thanh

    Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

    Sở Thanh

    Nội Dung Truyện : Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh HoàngLăng Tuyết Mạn từ nhỏ đã bị người cha ức hiếp, dù chưa tốt nghiệp nhưng nàng thường xuyên đi làm thêm để đem tiền về phụ giúp gia đình. Mặc vậy, người cha vẫn không ngần ngại mắng nhiếc nàng. Đối xử tệ với nàng đã đành, ông thường xuyên vung tay đánh mẹ nàng. Bao nhiêu nỗi bực tức và ấm ức tích lũy từ lâu. Khi vừa về nhà nhìn thấy cảnh mẹ mình bị đánh không thương tiếc, mất đi lý trí nàng kêu to một tiếng, xông vào phòng bếp cầm lấy con dao, hướng thẳng ngực người đàn ông đâm mạnh xuống!Kết cục nàng nhận tuyên án mười lăm năm.*** Nàng, ngày đầu tiên xuyên qua, liền bị phụ thân áp giải lên kiệu hoa. Đi với nửa đường, một tin dữ truyền đến!“Cái gì? Tên vương gia ốm yếu kia không chờ ta bái đường xung hỉ liền chết?”Lăng Tuyết Mạn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, bàn tay vung lên, “Hồi phủ! Chú rẻ thành người chết, vậy không cần xuất giá đi?”Ai ngờ...“Từ Vương Gia trước khi mất có để lại di ngôn: hôn lễ tiếp tục, tứ vương phi cùng linh vị bái đường! Vì Tử Vương Gia thủ tiết cả đời cho đến chết!”Từ Vương Gia! Ngươi thật là một vương gia đáng chết!.*** Hãy LIKE để ủng hộ sstruyen các bạn nhé ...

1