Tác giả
Đang Cập Nhật
  • Phu Quan Kiem Che Chut - To Hanh Nhac

    Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

    Tô Hành Nhạc

    Convert: ngocquynh520
    Edit: Vivi Chan
    Beta: Hường Bùi


    Trước mặt người khác, một người lương thiện khiêm tốn, một người ôn nhã hiền thục, bọn họ là đôi phu thê mẫu mực mà người đời ao ước.

    Nhưng sau lưng người khác………

    Bùi Cẩn: Ái phi, nàng thật là giả dối.

    Nhan Thế Ninh: Đó là phu quân có phương pháp dạy bảo hay.

  • Tuong Cong Viet Giay Tu Hon Di - To Hanh Nhac

    Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

    Tô Hành Nhạc

    Tiêu đề gốc: Tướng Công, Viết Hưu Thư Đi

    [Với người ngoài, đây là một câu chuyện thế này:]

    Từ lúc biết mình phải gả cho Tống Thế An, Tô Đường đã quyết định chắc chắn phải nhận được hưu thư trong vòng một tháng!

    Có rất nhiều nguyên nhân, mà nguyên nhân quan trọng nhất đó là, nàng chướng mắt cái mâm mặt lạnh kia rất lâu rất lâu rồi!

    [Thật ra, nó cũng là một câu chuyện thế này:]

    Có sét đánh, có máu chó, cũng có thịt heo. Thích bánh bao, thích đồ ăn ngon, cũng thích gia đấu.

    Ra cửa quyết tâm làm giàu, về nhà ngồi vững chủ mẫu! Ai dám làm loạn? Dùng đại hình trừng phạt!

    Nhân vật chính: Tô Đường, Tống Thế An

    Phối hợp diễn: Lục Thúy Thúy, Hàn Tuyên, Triển Dịch Chi, Hỉ Thước

    Chuyện khác: lưu manh, co giật, gây sự.

    Phiên ngoại tổng hợp: Lục Thúy Hoa của núi Phượng Hoàng.

  • Thoi Gian Nhu Ngung Lai - To Hanh Nhac

    Thời Gian Như Ngừng Lại

    Tô Hành Nhạc

    Bạn đang đọc truyện Thời Gian Như Ngừng Lại của tác giả Tô Hành Nhạc. Mạnh Dao trước đó có một tên khác, gọi là Mạnh Thời Yên.

    Nhưng sau này rời đi quê hương, cô cũng sửa lại tên mình.

    Lúc đó, cô có thích một người, người đó không thích cô, thậm chí còn phải nói là chán ghét mới đúng.

    Bao năm trôi qua, lần nữa gặp lại cố nhân, bên người anh ta đã có bóng hồng, còn cô vẫn cứ cô đơn lẻ bóng.

    Khi nhân viên lái xe tới, anh ta đột nhiên xoay người nhìn cô.

    Trời mùa đông lạnh lẽo, trước cửa khách sạn lại là ánh đèn rực rỡ, người kia nghiêng thân mình, ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ, hỏi cô:

    "Mạnh tiểu thư, trước đây chúng ta có phải từng gặp?"

    Mạnh Dao cười cười, không có trả lời.

    Mười năm trôi qua, cô lần nữa lại đứng trước mặt anh.

1